Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

PHÓNG SANH ĐƯỢC PHƯỚC.

Ngày xưa tại Tô Châu (Trung Quốc) có một người tên Vương Đại Lâm, Suốt đời ông yêu thương các loài vật và phóng sanh rồng rã suốt muời năm trời.
Hễ thấy những đức trẻ trong làng bắt được các loài chim cá ông liền xuất tiền ra mua chúng phóng sanh,lại còn khuyên can: “Nầy các cháu trăm nghìn lần không nên giết hại.Các cháu có thấy những con chim nhỏ trong rừng không?Nó đang vui thú biết bao,nhưng sau khi bị bắt thì cha mẹ nó sót xa, đau đớn muôn phần.Con cá trong nước cũng vậy.Nó đang vui vẽ bơi qua bơi lại trong thật đẹp.Vậy thì sao lại nỡ bắt nó,khiến cho nó phải chịu những nỗi oan khổ?Do đó các cháu không nên giết hại chúng”.
Các em nhỏ về nhà thuật lại những lời lẽ ấy với cha mẹ,khiến khiến các bật phụ huynh của chúng cũng rất cảm động tán thành.
Một này nọ,Vương Đại Lâm đột nhiên lâm bịnh rồi qua đời.Trong lúc chết, ông mơ màng nghe tiếng nói của thần linh,nũa tin nữa nghờ,vị thần bảo: “Nầy Vương Đại Lâm,vì hang ngày ông ăn chay,phóng sanh nên ta cho ông hưởng thọ them ba mươi nămm nữa”. Đến chừng tỉnh dậy hoá ra đó là một giấc mộng mà bịnh ông cũng dần dần bình phục.
Về sau Vương Đại Lâm sống đến  97 tuổi,năm đời cùng sống chung một nhà,con cháu đều thành danh,rạng rỡ. Được như vậy là nhờ hưởng phước báo của sự phóng sinh.
(theo sự tích cứu vật phóng sanh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét